NHẬT KÍ NGƯỜI THẦY

Tôi không phải là một "người thầy" thường trực trong mảng gia sư, chẳng qua vì thiếu người, tự nhủ có thể lấy "cần cù bù khả năng" thế là xông sang dạy. Mỗi tuần dạy một buổi... ah không, có lẽ nói đúng hơn là mỗi tuần đi học một buổi - học cách nhìn cuộc sống từ một góc độ khác.

Tôi học cách nhìn thấy các bạn tôi dưới một vẻ đẹp khác khi vội vàng chạy tới lớp sau khi tan sở, tan lớp... đường đông, tối,ướt, trơn... những tay lái con gái mềm nhưng vững vàng dù bụng đói; những bàn tay con trai vụng và cứng nhưng rất dịu dàng khi cầm tay học trò hướng dẫn một nét chữ khó.

Tôi học cách nhìn sâu hơn vào cái nghèo thực sự, khi một học trò thủ thỉ tâm sự rằng tuần rồi cả nhà em ăn cơm với muối; khi mãi đến 8g hơn mà một vài em vẫn phải "đi làm" chưa về kịp học với các bạn...

Tôi học cách kiểm chứng thuyết tương đối của Eistein: Đường xuống Bình Chánh từ nhà bất cứ ai trong thành phố này cũng không thể xa bằng con đường đến với con chữ của các em; và sau khi chạy vài lần, quen đường, quen với những ánh mắt tươi cười của các em khi các "thầy cô" sang... thì lớp học trở nên gần kỳ lạ. Hai tiếng đồng hồ trong quán với bạn bè có thể đủ lâu, nhưng với tất cả chuyện kiểm tra bài, ôn lại bài cũ, ra bài tập, dỗ dành những bé lười hay nhát, động viên và quở mắng chút ít, giảng giải và...quạt muỗi...thì hai tiếng chỉ là cái chớp mắt.

Tôi thấy rõ thêm giá trị của sự "chuyên nghiệp hóa" trong bất cứ chuyện gì, bao gồm cả tình nguyện: Phân rõ 4 "trình độ" khác nhau trong lớp dù chỉ 15 em, đang rất cần một giáo án để thống nhất cách dạy cho dễ hiểu, rõ ràng,...

Tôi học được cách sống khoan dung hơn, khi thấy rõ rằng chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ, mà có khi con người có thể quên đi mục đích cuối cùng của mình là gì: Học vấn và tình thương cho các em, để rồi người chịu thiệt chính là các em...

Tôi học cách cố gắng đạt đến kết quả tiệm-cận-hoàn-hảo-càng-nhiều-càng-tốt trước khi chờ điều kiện làm việc trở nên hoàn hảo.Những bàn ghế sai chuẩn, ánh đèn tù mù, không quạt vì tiết kiệm điện...và rất nhiều mồ hôi của cả thầy lẫn trò để bù cho tất cả những cái thiếu đó.

Tôi học cách kiên nhẫn để gieo những hạt mầm đầu tiên, và tận hưởng niềm hạnh phúc chỉ dành riêng cho người thầy khi "học trò" mình lần đầu tiên viết thật tròn một chữ O.

Tôi học cách...viết chữ đẹp dù tay đã quen lắm với bàn phím và chuột hàng mấy năm nay! Viết chữ mẫu mà xiên xẹo thì chỉ có nhảy xuống ao rau muống sau nhà đi cho rảnh!

Tôi học, tôi cho và tôi nhận....

Tôi mà một mem chưa cũ lắm cũng không mới lắm. Những gì tôi làm trong mảng gia sư là một chút xíu rất nhỏ, và mới bắt đầu. Bài viết này xin tặng tất cả những người bạn tâm huyết cho hoạt động âm thầm nhưng ý nghĩa này của NUMX trong suốt thời gian qua. Tại sao là âm thầm? Vì rằng ngay trong "nhật ký tình nguyện", ta cũng chỉ thường thấy "nhật ký" về những event náo nhiệt, ngắn ngủi và rực rỡ... Không ai có thể chụp hình những chiếc xe lặng lẽ xé màn đêm đều đặn xuống với các em hàng tuần, không ai có thể lượng hóa cho đủ những "thành tích" đạt được, không ai có thể "thanh toán" cho muôn vàn các "khoản chi" (hay nên gọi là những "khoản tặng"?) đầy công sức của các bạn...

Mong các bạn giữ mãi ánh lửa trong tim, cũng như giữ mãi ánh lửa trong mắt học trò chúng ta. Tri thức là thứ quà tặng suốt đời, và học để yêu thương, cũng là bài học suốt đời.

Mảng gia sư đang thiếu giáo viên cho lớp học Bình Chánh và Quận 7, bạn có muốn "đi học" như tôi không?
(internet)
  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • Twitter
  • RSS

0 Response to "NHẬT KÍ NGƯỜI THẦY"